Phần 1: Cuộc gặp gỡ cảm động
Chiều tối thứ bảy cả hội cùng nhau kéo lên trường Lạng Giang số 1 để mời thầy Hải đi 1 bữa cơm cùng cả bọn.
Nhưng thầy bị đội Sở bao vây áp tải nên chỉ biết ôm lũ học trò khóc như mưa như gió. Thầy trò ngồi hàn huyên chuyện trò rồi tán phét rầm trời. Lúc cao hứng lên mấy thầy trò còn lôi các tỉnh khác ra nói xấu. hehe.
Thầy bảo cái bọn tỉnh khác nó về là nó mất mặt chả thấy liên lạc với nhau gì cả. kém. thế mà ngày xưa hứa hẹn với nhau ghê lắm. giờ chúng nó còn chẳng thèm lên forum đăng lấy cái tin để thầy biết tin tức chúng nó.
À, thầy còn chửi thằng nào dám tung tin đồn nhảm về thầy...thầy sẽ tìm từng thằng để xử.
Đang cao hứng thì 1 ông trẻ măng của Sở ập vào giữa phòng. Ông ta nhìn qua mọi người một lượt định thị uy nhưng bị sắc đẹp của mấy đứa hớp hồn nên chỉ ú ớ mấy tiếng không thành câu. . Rồi như sực nhớ ra công việc của mình, hắn nhìn đồng hồ rồi quay sang bảo thầy "..chuẩn bị đi, chỉ còn mấy phút nữa thôi". Cả thầy và trò lại lặng người nghĩ đến lúc sắp phải xa nhau. Không khí như trùng xuống, không ai còn cười nói nữa...
Đến lúc thầy bị đội Sở áp giải lên xe, thầy còn cố ngoái lại nhìn lũ học trò. Ánh mắt trĩu nặng như sắp khóc. Cố gắng lắm thầy mới nói đc với ngta một câu "thôi dẹt về đi...". Lúc đó ngta suýt khóc còn con Ma và con Quỳnh thì òa lên. Thằng Luân thì vội quay mặt đi chỗ khác... mấy đứa cứ đứng đó nhìn theo chiếc xe áp tải thầy đi đến khi bóng nó khuất dần sau cánh cổng sắt...
Vậy là không còn cơ hội được uống rượu tán phét với thầy. Ôi mấy đứa đành tự đi tự sướng tại quán gà đồi. Vừa uống vừa nghĩ đến thầy, chắc giờ này thầy cũng đang ngà ngà với mấy anh trẻ măng của Sở GD, khéo lại lên xe con để đi tăng hai ở karaoke rồi
Chiều tối thứ bảy cả hội cùng nhau kéo lên trường Lạng Giang số 1 để mời thầy Hải đi 1 bữa cơm cùng cả bọn.
Nhưng thầy bị đội Sở bao vây áp tải nên chỉ biết ôm lũ học trò khóc như mưa như gió. Thầy trò ngồi hàn huyên chuyện trò rồi tán phét rầm trời. Lúc cao hứng lên mấy thầy trò còn lôi các tỉnh khác ra nói xấu. hehe.
Thầy bảo cái bọn tỉnh khác nó về là nó mất mặt chả thấy liên lạc với nhau gì cả. kém. thế mà ngày xưa hứa hẹn với nhau ghê lắm. giờ chúng nó còn chẳng thèm lên forum đăng lấy cái tin để thầy biết tin tức chúng nó.
À, thầy còn chửi thằng nào dám tung tin đồn nhảm về thầy...thầy sẽ tìm từng thằng để xử.
Đang cao hứng thì 1 ông trẻ măng của Sở ập vào giữa phòng. Ông ta nhìn qua mọi người một lượt định thị uy nhưng bị sắc đẹp của mấy đứa hớp hồn nên chỉ ú ớ mấy tiếng không thành câu. . Rồi như sực nhớ ra công việc của mình, hắn nhìn đồng hồ rồi quay sang bảo thầy "..chuẩn bị đi, chỉ còn mấy phút nữa thôi". Cả thầy và trò lại lặng người nghĩ đến lúc sắp phải xa nhau. Không khí như trùng xuống, không ai còn cười nói nữa...
Đến lúc thầy bị đội Sở áp giải lên xe, thầy còn cố ngoái lại nhìn lũ học trò. Ánh mắt trĩu nặng như sắp khóc. Cố gắng lắm thầy mới nói đc với ngta một câu "thôi dẹt về đi...". Lúc đó ngta suýt khóc còn con Ma và con Quỳnh thì òa lên. Thằng Luân thì vội quay mặt đi chỗ khác... mấy đứa cứ đứng đó nhìn theo chiếc xe áp tải thầy đi đến khi bóng nó khuất dần sau cánh cổng sắt...
Vậy là không còn cơ hội được uống rượu tán phét với thầy. Ôi mấy đứa đành tự đi tự sướng tại quán gà đồi. Vừa uống vừa nghĩ đến thầy, chắc giờ này thầy cũng đang ngà ngà với mấy anh trẻ măng của Sở GD, khéo lại lên xe con để đi tăng hai ở karaoke rồi